Thơ Nguyễn Nho Khiêm: Thế sự và Hoa ưu đàm

Nhà thơ Nguyễn Nho Khiêm có một người anh là thi sĩ Nguyễn Nho Nhượn mất rất trẻ, và sinh thời ông được đánh giá là có giọng thơ riêng. Tuy vậy, đọc thơ của anh Khiêm tôi cứ bâng khuâng về Tính thơ và tính thời đại. Hình như ở thời nào thơ hay cũng hiếm và quý. Qua thơ thấy cốt cách sâu lắng và tinh thần cao quý của đời sống, của con người.  Tin và bài liên quan: 

 

 

DDVN GIỚI THIỆU CHÙM THƠ NGUYỄN NHO KHIÊM

 

Thăm Ngũ Hành Sơn

 

Năm ngọn núi bên bờ biển xanh

Kim mộc thủy hỏa thổ

Những bậc đá ngàn năm hồn phố

Mưa nắng nồng nàn Non Nước – Ngũ Hành Sơn. (*)

 

Sáng nay thăm động Tàng Chơn

Làn gió từ biển vào thơm mặn

Gió chạm nụ cười, giỡn đùa tường đá trắng

Hơi thở ban mai thơm ấm quê nhà.

 

Gió mênh mang ngọn Vọng Giang Đài

Cánh đồng xanh chen cùng phố sá

Dòng sông Cổ Cò bể dâu khuất lấp

Ngồi Vọng giang đài ký ức hoá dòng sông.

 

Gió dắt tôi sang Vọng Hải Đài

Thái bình dương xanh, thái bình dương sóng

“Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận

Chẳng biết xa lòng có những ai?” (**)

 

Ngũ Hành Sơn sớm mai

Vách đá vọng ngân tiếng chuông chùa Linh Ứng

Lên đỉnh núi nhìn biển xanh nắng ửng

Biết dưới chân mình là động Huyền Không.

 

Năm ngọn núi bên bờ biển đông

Thổ hỏa kim mộc thủy

Đất nước đã qua ngàn cơn bão

Sáng nay đỉnh ngũ hành trời đất chuyển sang xuân…

 

——–

(*) Núi Ngũ Hành Sơn ở Đà Nẵng còn gọi là núi Non Nước.

(**) Thơ Phạm Hầu

 

Cảm xúc ở hồ Xanh

 

Bỗng nhiên nắng trốn trong mưa

Mây bay ngang núi rối trưa Sơn Trà

Tôi mang nỗi nhớ rất xa

Gieo trên cỏ biếc nhuộm hoa tím rừng.

 

Nghiêng cùng tảng đá tựa lưng

Hồ Xanh trước mặt nắng bừng bóng mây

Gương hồ soi thấu trưa này

Bóng tôi, bóng núi mỏng dày sóng loang…

 

Hồ Xanh tĩnh, lắng, vọng, vang

Trời soi đáy nước rót sang cho người

Tựa ngày buồn ngắm phút vui

Tựa phút vui ngắm non tươi rừng chiều

 

Hồ Xanh tĩnh, lắng, vọng, yêu

Mắt huyền, môi thắm, diễm kiều tóc mai

Mặt hồ thả giấc mộng dài

Thắm duyên mọc cánh tình say sắc ngời

 

Hồ Xanh gió vuốt ve lời

Chợt đàn cò trắng rong chơi nhẹ nhàng

Lòng tôi tĩnh, lắng, vọng, vang

Mặt hồ soi thấu không gian thiên hà…

 

Tắm lá thuốc người Dao đỏ

 

Ngày mệt rồi, anh lên Lào Cai về bản người Dao đỏ

Đi tìm lá thuốc tắm cho nguôi

 

Đường đi dốc lên rồi dốc xuống

Dòng suối thì thầm chảy trong veo

 

Rừng sâu cây lá xanh bình thản

Người đi hái lá nắng vàng theo

 

Lá thuốc nấu sôi nước vàng sánh

Hương thơm hơi thở thấu toàn thân

 

Tôi ngụp tắm trong chiếc thùng gỗ mật

Da thịt nóng bừng nắng mùa xuân

 

Nhớ em Dao đỏ bàn tay lụa

Tắm gội dùm tôi tấm thân trần

 

Phút chốc thấy mình như làn gió

Từng lớp mây về gọi bước chân.

 

Trở về

(Cảm xúc cùng đoàn người chở gia đình, tài sản trên xe máy vượt ngàn cây số trở về quê hương)

 

Tin vào giấc mơ

Họ đã đi và lạc

Quen với con đường làng, bờ ruộng, triền đồi

Quen với gió mênh mông hào phóng

Khi ra phố người xe chật cứng

Nhốt gia đình trong lồng gạch mấy mét vuông

Đường trăm nhánh phương nào cũng lạc.

 

Tin vào giấc mơ

Ly quê vào nam lập nghiệp

Làm công nhân quay hướng nào cũng lép

Quần quật mồ hôi tay trắng

May còn mấy bộ áo quần, chùm móc áo, cây chổi đót, cặp gà…

Quê dẫu ngàn cây số xa

Vẫn xe máy phóng về, chết cũng chết ở quê cha.

 

Xuyên ngày, xuyên đêm, xuyên mưa miền trung, xuyên gió chướng

Cuộc tháo chạy tránh đói và trốn chết

Cuộc chạy ngược tưng bừng tạc vào ký ức nhân dân.

 

Về quê

Xin gửi lại giấc mơ cho đêm sâu

Về quê vui với đồng lúa, vạt rau

Chỉ mong đêm bình lặng

Mộng du đừng dắt người lắt lẻo giữa rủi/ may.

 

Xem tranh Nguyễn Quang Thiều

 

Những cơn gió đi qua lòng ống sáo

Tiếng thiên nhiên nước lửa hợp âm

Hơi thở người ru ngân chót vót

Lòng sáo chảy tràn hương trắng thơ.

 

Con chim xanh bay ra từ giấc mộng

Ươm tiếng rừng xa về đậu vai người

Chim vỗ cánh sắc màu huyền thoại

Bay lặng thầm mật báo tin vui.

 

Bên một góc trời đất và lửa

Bình gốm mùa xuân sự sống nảy mầm

Bình đựng trái tim, bình đựng chữ

Bình đựng sắc màu vẽ lại thế gian.

 

Từ vô thức, giống gieo và cây mọc

Hoa như thơ, trái nhộn nhịp tiếng chim

Cành và nhánh vươn truyền ánh sáng

Ánh sáng vô hình, ánh sáng tự trời cao.

 

Người bên người ngồi thiền cùng cây sáo

Bàn tay mình tự băng bó vết thương

Nghe vũ trụ thơm trong từng nhịp thở

Gương mặt người lồng gương mặt thời gian.

 

Phòng tranh Nguyễn Quang Thiều: Người thổi sáo

Khai mở tiếng lòng một buổi sáng mùa đông

Nghe tiếng sáo âm vang từ xa lắm

Tiếng sáo gọi tôi đi xuyên thấu một cánh đồng…

 

 

Cộng

Tặng thi sĩ Nguyễn Kim Huy

 

Chiều rối chân tạt vào cà phê Cộng

Tôi cùng bạn tri âm ngồi ngó lại đời mình

Lòng từng mơ chân trời góc bể

Đến bây giờ trời đất vẫn rộng rinh.

 

Cà phê Cộng, ơ hờ, thời gian cộng

Cộng tuổi thơ tôi bươm bướm chuồn chuồn

Rồi đời cộng năm năm tháng tháng

Tuổi thơ bay mất dạng phía cầu vồng.

 

Đời cộng vào tôi câu thơ khát vọng

Gửi yêu thương núi rộng, sông dài

Rồi người cộng chông gai, giông bão

Đi mòn chân phía trước vẫn ngày mai.

 

Đời bao dung cộng cho ta nhan sắc

Cấp thang mây lên chín bậc tầng trời

Rồi gian nan trăm bề cơm áo

Mây hóa thành nước mắt rơi rơi…

 

Đời cộng cho ta ngày mưa tháng nắng

Thời gian trừ tất tật, trở về không

Thân tàn mục đốt thành tro khói

Thơ còn chăng? – Gió thoảng phiêu bồng.

 

Hoa Ưu Đàm

 

Một buổi sáng

trên khung kính cửa sổ

có một làn ánh sáng trắng

rất nhẹ và rất mỏng

chạm vào ánh mắt tôi.

 

Như có ai gọi

như có ai kéo tôi đến bên cửa sổ

bất ngờ tôi nhìn thấy

chùm hoa Ưu Đàm trên mặt kính reo vui…

ánh sáng không màu chạy trong huyết quản

Ưu Đàm, Ưu Đàm!

 

Cánh hoa báo tin vui?

rằng hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu ngày mới

ngày mai bắt đầu tương lai mới

sống mà không cần giết nhau

hạnh phúc không cần tranh giành khổ sở

niềm vui không phải chan bằng nước mắt

trái tim người thuần khiết sống và yêu…

 

Hoa Ưu Đàm gõ cửa

hoa Ưu Đàm đang nở

15 đóa trắng tinh.

 

Hoa không mọc lên từ đất

mà sinh thành từ ánh sáng trên cao.

 

Sen

1.

Chiếc lá sen tròn xanh

hứng nắng

gói mưa

 

những chiếc lá sen vươn lên tỏa mát

lợp một vườn địa đàng

giữa cánh đồng cỏ dại.

 

2.

Em tặng tôi bó sen hồng

ba giờ sáng hoa nở

làn hương thanh khiết đánh thức tôi.

mỗi ngày tôi phải hít bao nhiêu mùi phường phố

chiếc khẩu trang phập phồng…

may trong tôi có hương sen

tẩy trừ

thanh lọc.

 

3.

Chiếc hồ ngưng đọng

rơm rạ nước đổi màu

từ khi tôi trồng sen trong chiếc hồ ấy

nước trong thanh.

ước gì tôi trồng được sen

trong vũng lầy nhân thế.

 

4.

Tinh sương

bơi ghe ra đầm

tôi ướp trà vào giữa hoa sen

tôi chắt nước sương trên lá.

trong ly trà nóng

tôi thấy tình yêu của em hoá thành hơi thở.

 

5.

Nơi tình khiết, có sen

nơi bùn lầy, có sen.

khi lòng vui, hoa sen thắm tỏa

khi đau buồn, hoa sen sẻ chia.

khi những cánh hoa tàn rụng

hiện lên gương sen càng đẹp

khi đầm sen tàn khô

vẫn gửi cho ta thông điệp hạnh phúc.

 

sen mọc lên từ bùn

hạt là tinh hương từ trời cao gieo xuống.

 

 

Bên cửa sổ

 

Bên cửa sổ ly cafe mỗi sáng

sương ngoài kia vách núi trắng nắng bay

đôi mắt ai vòm trời xanh mọng

chiều Melbourne sông chảy xiết vòng tay.

 

Bên cửa sổ tiếng chim xa vọng lại

tiếng hót như là tiếng gọi mùa thương

hàng phượng xanh tắm sương trầm lặng gió

em Melbourne thủy mạc dịu dàng hương.

 

Bên cửa sổ ly cafe mỗi sáng

một tôi ngồi đợi chữ gọi thơ

và em nữa bên dòng sông tưởng tượng

mái trời yêu rất thật giữa ngày mơ.

 

Vết thương

           “Người có sẵn lòng mang vết thương?” (Thơ T.A.T)

 

Tình cờ buổi sáng mồ côi

Gió ngang biển rộng ta ngồi bên nhau

Em nghiêng đôi mắt giếng sâu

Anh ôm ngực trái rót câu thơ hồng.

 

Vết thương: ngọt. rát. thơm. nồng

Mùa thu, mưa lạnh, cầu vồng nối hương

Anh là người lạ cuối đường

Em hoa sen tím vô thường đầm xa…

 

Vết thương môi đỏ kiêu sa

Anh mang theo nhớ, em và người dưng

Rồi xa, duyên phụ ngàn trùng

Vết xưa tỏa ấm tận cùng là thương.

Nguyễn Nho Khiêm 

Chưa có bình luận.

Bình luận bài viết (0)